Đã có 6
người đánh giá / Tổng đề cử
5.00
Sài Gòn vào đêm, khí trời se se lạnh,đường phố trung tâm đã bớt đi vẻ ồn ào náo nhiệt vốn có bởi những trận mưa cuối đông. Mưa làm đường phố ướt sũng, làm con hẻm nhỏ vào nhà em trở nên dài hun hút và lung linh dưới ánh đèn đường lay lắt.
“Đến nhà rồi.”
“…”
“Thế nào?Lại làm nũng nữa à?”
“MM này, em thật sự không muốn xuống xe một tí nào cả đâu.”
“Sao vậy?”
“Vì em không muốn xa anh…”
Dứt lời, cô ấy khẽ tựa cằm lên vai tôi một cách trìu mến. Đêm khuya vắng lặng, chỉ còn tiếng gió hòa cùng nhịp thở đều đặn của cả hai. Gió lùa vào tán cây trước nhà, làm những giọt nước còn đọng lại hững hờ trên đầu lá sau cơn mưa rơi lả chã xuống mặt đường ướt sũng.Những giọt nước ấy không long lanh đầy hi vọng như sương mai buổi sớm, mà nặng đến trĩu lòng như lệ buồn cô độc. Phải chăng cỏ cây cũng đang khóc thầm?