- Đúng, em là nữ hoàng, anh là nô lệ, là tôi tớ, xin được hầu hạ nữ hoàng – giọng Hà càng run hơn. Nói xong Hà đứng lên khỏi bàn, đến trước mặt Linh, từ từ quỳ xuống, chống hai tay dưới đất, ngước nhìn nàng run rẩy.
Không giật mình, không bất ngờ, Linh thản nhiên cầm ly nứơc cam lên uống, nhìn mọi người xung quanh đang ngạc nhiên nhìn họ. Mỉm cười nhìn Hà quỳ mọp dưới chân, nàng hỏi
- Tại sao anh lại muốn làm nô lệ cho em ?
- Dạ thưa – Hà đã đổi cách xưng hô trong tiếng Linh cười khúc khích – vì em là người con gái tuyệt đẹp mà kiêu sa, phải được tôn thờ như nữ hoàng, phải được đàn ông hầu hạ phục dịch. Dạ thưa nữ hoàng, kẻ nô lệ này xin được hầu hạ nữ hoàng chu đáo và đó là niềm vinh hạnh cho kẻ tôi tớ này – Hà run lẩy bẩy, cúi sát đầu dưới chân nàng.